Mỗi
người con đều có kỷ niệm với Bố Mẹ của mình…Riêng
tôi, sau nhiều dâu bể, thăng trầm của đời người,
điều còn lại trong trí nhớ là mỗi lần tôi ốm đều
được mẹ tôi dỗ dành, ráng uống thuốc, ăn cháo và
uống nước cam cho mau khỏe, mẹ sẽ dắt đi chợ mua
quà…Tôi còn giữ mãi trong kỷ niệm những cái ví nhỏ
mầu hồng, những cái kẹp tóc lóng lánh và mấy con búp
bê xinh xinh …
Khi
vào đại học, tôi vẫn được Mẹ hỏi thời khóa biểu
đi học như khi còn nhỏ…nhắc nhở coi chừng trễ giờ
và để có chỗ ngồi nghe giảng bài (vì chưa có bạn
trai giúp dành chỗ ngồi ở giảng đường Luật khoa như
các bạn gái khác…)
Thời
gian trôi qua, đại gia đình tôi sống ở Mỹ , chỉ riêng
tôi lưu lạc trên xứ lạnh Canada, theo tiếng gọi của
tình yêu hay của số mệnh đến vùng đất Canada tiếng
Pháp…
Đứa
con trai thứ nhất sinh ra đời là lúc mẹ tôi vừa qua đời
vì ung thư tại Việt Nam…Từ lúc nghe tin Mẹ vào tình
trạng coma, tôi cầm bát cơm (chan nước mắt) vì nước
mắt không ngừng tuôn rơi … Bác sĩ sản khoa đã khuyến
cáo vì đến tháng thứ bẩy, khi cân không thêm được ký
lô nào, nên tôi phải ăn uống nhiều hơn… Bốn năm sau,
con trai thứ hai ra đời, tôi yêu thương, lo lắng hết sức
mình cho các con tôi, như mẹ tôi đã từng lo cho chúng tôi
…Không có ai chỉ bảo, cũng không có internet để tra cứu
như bây giờ…có lẽ trong tiềm thức hay bản năng của
người đàn bà…đã giúp tôi hoàn thành bổn phận… Cậu
em cao hơn và nặng ký hơn anh trai một chút ngay từ lúc
mới sanh…bác sĩ đã nói đùa là : “một
cậu bé Á châu to lớn”
vì khi sinh ra cân được 4 ký … Các con tôi đều khỏe
mạnh và đã trưởng thành…
Ngày
được tin con dâu sẽ sinh sớm 2 tuần, đang đi du lịch,
tôi đổi ngay vé máy bay về lại Canada để mong được
ôm trong tay cháu Nội đầu tiên của mình…Trời gió
lạnh, tim tôi đập nhanh và xúc động khi bước vào phòng
thăm ở bệnh viện…Ôi! con bé xinh xắn làm sao! thật
mong manh và tuyệt vời! Con trai và con dâu tôi tràn trề
hạnh phúc…Ông bà sui gia vui mừng không kém, bà nói :
“Ông bà nào cũng
thấy cháu của mình đẹp nhất trần gian!”…
2009,
lần đầu tiên “Ngày của Mẹ” có hai bà vừa được
lên chức bà Ngoại và bà Nội cùng với người phụ nữ
trẻ, vừa được làm Mẹ, được mời ăn tại “Laurie
Raphael”. Cô bé vừa sinh được 1 tháng, là người khách
nhỏ nhất của tiệm vào hôm ấy, chủ nhà hàng Daniel
Vézina đến thăm hỏi…
Vài
tuần sau, bất ngờ gặp gỡ con dâu tôi, cho cháu bé đi
chơi vào đầu mùa hè, trong công viên La
Plage Jacques-Cartier
… tôi thấy trong đôi mắt, vẻ rạng ngời, sáng long
lanh và tràn đầy hạnh phúc lẫn một chút hãnh diện nào
đó của người đàn bà lần đầu tiên được làm Mẹ…như
người ta nói “
đẹp long lanh như những bọt bóng sủi tăm trong ly
champagne !”…
Và
bây giờ, khi nghe tin, sắp được làm bà Nội lần thứ
hai…tôi lại nghĩ đến Mẹ tôi, người đã sinh ra, nuôi
nấng chín đứa con nên người…Tôi đã có thêm vài
người mẹ : mẹ kế, mẹ chồng… nhưng khi nghĩ đến
một chữ Mẹ đơn giản, là nước mắt tôi tuôn rơi vì
nhớ Mẹ … Hai cây hồng trắng trồng sau nhà, nhắc nhở
tôi đã mồ côi mẹ (hoa
hồng đỏ cho người có Mẹ và hoa hồng trắng cho người
không còn Mẹ…)
Nhớ
đến mẹ, tôi thấy mình tràn trề hạnh phúc vì tuổi
thơ đã từng được che chở trong vòng tay bao dung và yêu
thương của mẹ…nhưng Mẹ tôi quá mất quá sớm nên khi
cần có Mẹ chỉ bảo, bàn bạc hay cho ý kiến thì tôi
không còn bờ vai nương tựa… Khi nghĩ đến các con, tôi
thầm cám ơn con, vì nhờ có các con, tôi mới được diễm
phúc nghe tiếng gọi Mẹ thật dễ thương và thấy những
bước đi chập chững của con nhỏ… Tôi vẫn giữ những
tấm thiệp của các con viết và vẽ khi còn bé để tặng
cho mẹ…và đặc biệt trên một cái gương trang điểm,
vẫn còn nguyên nhiều hình stickers ngộ nghĩnh mà cậu Út
đã dán lên để tặng riêng cho tôi…Ngoài ra, không quên
nhắc đến các con dâu của tôi, cám ơn những bà mẹ trẻ
thật giỏi giang, đã cho tôi những đứa cháu dễ thương
và ngoan ngoãn…
Tôi
không thiếu quà tặng hay bữa ăn ở nhà hàng, mà chỉ
thiếu Mẹ của tôi trong “Ngày của Mẹ” mà thôi!
No comments:
Post a Comment